Đã là hai lần cái 5 năm, cuộc đời người được mấy lần cái 10 năm? Chỉ cần SNSD vẫn còn được nhắc đến, 8 hay 9 thành viên cũng chẳng còn quan trọng.
Năm nào cũng vậy, vào cái ngày mang tên “SNSD gắn liền với tuổi thơ tôi”, sẽ có những bạn trẻ và cũng có thể là những ông bố, bà mẹ bồi hồi mở ra chiếc hộp cũ kĩ thấm bụi chứa đựng kỷ niệm chôn giấu về nhóm nhạc nữ này. Năm nay đã là năm thứ 10, và tôi lại ngồi đây, bên góc cửa sổ văn phòng để kể lại câu chuyện mà bản thân đã từng chứng kiến về một nhóm nhạc tồn tại suốt một thập kỷ qua.
Sáng Chủ nhật ngày 5/8/2007, các cô gái SNSD ra mắt lần đầu trên sân khấu SBS Inkigayo. Tôi tự hỏi, trên chuyến xe bus đến SBS, những cô gái nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn ấy nghĩ gì mà không dám nhìn vào mắt nhau. Cảnh vật mờ mịt ngoài ô cửa sổ ấy phải chăng là điều mà họ lo sợ về tương lai?
Tôi thực sự biết ơn sự kiên trì và trái tim quật cường trong lồng ngực các cô gái chúng ta từng khinh khỉnh đánh giá ấy. Họ dành cả tuổi thơ để vắt kiệt những giọt mồ hôi, nước mắt vào tháng ngày vừa tập tành khôn lớn, vừa học làm thần tượng. Người ngắn thì cũng 3 năm rưỡi, dài thì 7 năm, tất cả đều vì một tương lai chưa định trước. Những đắng cay ấy, không phải chúng ta chỉ nghe là có thể thấu, là hiểu được.
Ra mắt với những mối hoài nghi, “Lại thêm nhóm nữa à?”, “Nhìn như đồ giả”, “Lại thêm một nhóm không bao giờ thành công”, SNSD vẫn dùng hết sức lực của mình để đứng vững trên sân khấu đầu tiên “Into the new world”. Tất cả các thành viên đều cố cười vào ngày hôm đó, 9 nụ cười mang theo đầy đủ những hỉ nộ ái ố mà một tân binh phải nếm trải.
SNSD thời đó là ai? Một nhóm nhạc nữ gắn liền với những trận “đòn roi” của cư dân mạng, vô số tin đồn thất thiệt và cái mác “phiên bản thảm bại của đàn anh Super Junior”. 2 tháng dồn lực trên mặt trận truyền thông và cả những sân khấu hờ hững của khán giả, cuối cùng SNSD đã giành được chiếc cúp đầu tiên. Không còn là những nụ cười gượng gạo hay những giọt nước mắt nuốt vào trong, họ đã có thể bật khóc và cùng nhau hát lại giai điệu của ca khúc chiến thắng.
Nhưng rồi chỉ sau đó 1 năm, Black Ocean – cái mênh mông không chút ánh sáng ấy đã khiến các cô gái phải ngừng mọi hoạt động trong 9 tháng. Tất cả các fandom có mặt tại show diễn Dream Concert ngày 7/6/2008 cùng dồn lực để tẩy chay một nhóm nhạc còn quá non trẻ. Họ đồng loạt tắt lightstick và hô vang tên Wonder Girls trong lúc SNSD biểu diễn. Nhiều ngày tháng sau đó, người ta chẳng còn thấy gương mặt quật cường đó ở bất cứ nơi đâu. Chỉ biết rằng nơi phòng tập gần ký túc xá, ánh sáng đèn vẫn tỏ rõ chẳng kể ngày đêm, đu đưa theo dáng dấp của 9 người ôm trong mình quyết tâm vực dậy.
Mưa bão rồi sẽ tạnh và chẳng có nỗi đau nào cứ mãi âm ỉ. Trở lại với “Gee”, SNSD quét sạch các bảng xếp hạng, tự hào đứng trên hàng loạt sân khấu trao giải cuối năm để được cùng khóc cùng cười với SONE khi cầm trên tay chiếc cúp chiến thắng. Những năm tháng sau đó, họ tiếp tục thành công với bảng thành tích khó tin, những kỷ lục lập nên bởi chính cái tên SNSD.
Và rồi giai điệu của “Tell Me Your Wish”, “Oh”, “Run Devil Run”, “Hoot”, “The Boys”, “I Got A Boy”… cứ văng vẳng khắp các ngõ ngách của khu phố nơi tôi ở. Lũ trẻ cùng xóm đùa nghịch theo vũ đạo lạ lùng mà gây nghiện của nhóm, bạn học bàn tán rôm rả về những ca khúc đang thịnh hành của SNSD sau giờ học mệt mỏi trên lớp. Câu lạc bộ nhỏ do tôi và một vài “chiến hữu” lập ra bỗng chiêu mộ thêm được kha khá thành viên.
Vậy mới nói, chẳng có con đường nào bằng phẳng ngay từ điểm xuất phát. Thất bại đã giúp SNSD học được bài học về nỗ lực và chịu đựng. Và đó là cách họ tồn tại được suốt 10 năm qua giữa hàng loạt girlgroup đã lụi tàn.
Đã 10 năm, fandom của chúng ta già đi nhiều, trẻ thì cũng lên cấp ba, đại học, lớn hơn thì đã có vợ có con. Đã qua rồi cái khoảng thời gian xưng “anh hùng” trên mạng, vác bàn phím trên vai tung trời đất với các fandom Wonderful, Cassiopeia, V.I.P, E.L.F, Blackjack, Queen’s… Giờ nghĩ lại, chỉ biết lắc đầu cười. Một thời để nhớ, một thời trong mắt những đứa trẻ chỉ biết ăn, biết học ấy, nhạc Kpop và người chúng gọi là thần tượng đã trở thành niềm vui bé nhỏ sau những giờ trên lớp căng thẳng.
Nhìn những nhóm cùng thời và thậm chí kém thế hệ như Kara, Wonder Girls, 2NE1, 4Minute, SISTAR… lần lượt tan rã, những fan lâu năm như chúng tôi mang trong mình thứ cảm xúc bồi hồi khó tả. Liệu SNSD có giống như những nhóm nhạc khác? Sẽ bỏ fan ở lại, mỗi người chọn một hướng đi cho riêng mình?
Nếu ai hỏi ý nghĩa của ngày mùa thu năm 2014, tôi sẽ trả lời với một cái nhìn lặng lẽ: Ý nghĩa gì ư, khi mà Jessica đã ra đi? Tôi vẫn nhớ đó là những ngày đầu năm lớp 12, cái ngày 30 tháng 9 ghim sâu trong ký ức của cộng đồng fan Kpop. Lướt qua những trang tin tức giải trí như một thói quen, tâm trí tôi bắt đầu quay cuồng khi đọc được tin Jessica rời nhóm. Rồi những giọt nước mắt cứ thế rơi, nhưng tôi chẳng gào khóc mà thầm lặng ngồi đó với hàng trăm câu hỏi hiện hữu trong đầu: Phải làm sao khi số 9 tôi thầm theo đuổi bao năm bỗng đứt đôi? Các gái của tôi sẽ thế nào? Fandom của chúng tôi sẽ ra sao?
Vậy mà đã 3 năm rồi.
Dù cho bây giờ con số 9 thiêng liêng ấy đã trở thành số 8, nhưng ít ra fan vẫn còn có thể dõi theo những cô gái từng ngày. Có thể vào một ngày đột ngột nào đó giống như 3 năm trước, SNSD sẽ rẽ sang những hướng đi riêng. Nhưng như lời của Sooyoung: “Tôi thích tất cả những ngày tháng mà chúng ta đã ở bên nhau. Vì đó là những ngày rực rỡ, vì đó là những ngày tối tăm, và cũng bởi vì đó chỉ là những ngày bình thường…” Ta đã trải qua đầy đủ những hỉ nộ ái ố bên nhau, còn được sánh bước bên nhau không không còn quan trọng. Quan trọng là ta còn kỷ niệm đẹp để nhớ về.
Đã là hai lần cái 5 năm, cuộc đời người được mấy lần cái 10 năm? Những thiếu nữ thời đại đã trở thành những quý cô thời đại. Chỉ mong chúng ta sẽ có những năm nằm dài trên ghế sofa, dùng kính lúp mà đọc những thông tin nóng hổi về những quý bà thời đại đã làm nên lịch sử với thời gian hoạt động lâu nhất.