Một trong những điều mà con trai sợ nhất ở con gái có lẽ chính là khả năng “buôn dưa lê, bán dưa chuột” của con gái. Không hiểu các nàng nói chuyện gì mà có thể nói nhiều như thế, gặp mặt trực tiếp là sẽ lê la cả buổi, mà kể cả là nói qua điện thoại thì cũng có thể “buôn dưa” cả tiếng đồng hồ. Bảo sao chỉ có “bà tám” mà chẳng bao giờ gặp “ông tám”.
Nhưng nói thì nói vậy thôi, dù là con trai hay con gái mà gặp được một người “hợp cạ” thì những câu chuyện sẽ nối tiếp nhau, ngừng nói là mất vui ngay ấy chứ!
Với đứa bạn tạm gọi là tri kỉ ấy, bạn có thể nói tùm lum tùm la mọi thứ, viết tắt tứ lung tung chẳng cần chăm chút từng câu chữ mà nó vẫn hiểu
Chủ đề là cái gì, có ăn được không? À, nhân tiện đang nhắc đến chuyện ăn blablablahhhh…
Nó đi guốc trong bụng mình và tất nhiên là ngược lại, hai đứa còn có ngôn ngữ riêng của mình nữa chứ
Yên tâm là bạn có cách an ủi của riêng bạn, thà làm nó tức “xịt khói” còn tốt hơn là ngồi đó mà lâm li bi đát chứ
Ôi cái vòng tròn luẩn quẩn ấy!
Nói chuyện gì mà mãi không thấy hết vui, chúng mình đúng là chướng ngại vật to đùng trên con đường luyện tập sống lành mạnh của nhau mà
Vì chúng mình còn tầm 1 tỉ vấn đề cần bàn luận, mà riêng việc lội lại đọc đống tin nhắn cũ trong lúc chờ người ta trả lời cũng mất thời gian lắm rồi
Thoải mái, dễ chịu, chẳng cần nghĩ ngợi, có thể nói tất cả những gì bạn muốn mà vẫn có người nghe, đó chính là cảm giác có một đứa bạn “hợp cạ” chứ sao